Select Location
Đăng nhập
Đang tải...
NƯỚC TRÀ GIẢM 50%
#Kinh nghiệm hay
>
#Mẹo vặt cuộc sống
>
#Mẹo vặt gia đình

Tuyển tập 45+ truyện ngắn 20/11 hay, cảm động về thầy cô

Khám phá truyện ngắn 20/11 đầy cảm xúc, gợi nhớ ký ức học trò, tri ân thầy cô và truyền tải thông điệp tri ân sâu sắc trong ngày Nhà giáo Việt Nam.
loading content table...
Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 luôn gợi nhắc những kỷ niệm đáng nhớ thời cắp sách đến trường. Trong bài viết này, truyện ngắn 20/11 sẽ dẫn dắt bạn trở về những khoảnh khắc xúc động, tôn vinh tình thầy trò và gửi gắm thông điệp tri ân sâu sắc. Cùng khám phá để cảm nhận giá trị của những bài học và tình cảm chân thành ấy.

1Tuyển tập truyện ngắn 20/11 cảm động, sâu sắc

Chuyện cũ - Tác giả: B.P.M

Tặng những ai còn trên bục giảng
Ngày 20. l l, tôi gặp tại một học trò cũ, em kể: Hồi học với cô, mẹ em bị bệnh nan y, em phải lo cho sáu em nhỏ, đêm đi học, ngày đi làm, chiều nào cũng chạy đến trường, có nhiều hôm phải mặc áo lót còn ướt, lạnh mà vẫn mong gió nhiều, muộn mà vẫn muốn đường dài, để đến lớp áo kịp khô... Nhớ những lúc bị tôi nêu tên trước lớp vì quá lười, em chỉ cúi đầu, nước mắt rơi lã chã xuống bàn... Lòng tôi tràn đầy hối hận. Tôi muốn hỏi: - “Sao ngày xưa em không nói?”. Nhưng tôi chợt nhớ: ngày xưa tôi chưa bao giờ hỏi.

Nét chữ ngày xưa - Tác giả: Đoàn Ngọc Toại

Năm tôi lên 6 tuổi, ngoại cầm tay tôi tô những nét chữ đầu tiên, từ cỡ chữ 1 ly đến 4 ly, các kiểu chữ hoa…. Từ cái bút chì Gilbert được gọt nhọn, ruột chì vừa đen vừa mềm đến cái bút mực ngòi lá lúa, ngòi rộng nét thanh nét đậm được cắm chặt nơi đầu quản bút bằng giấy do chính tay ngoại xé rất chặt. Hơi thở của ngoại nhè nhẹ bên tai mỗi lần tôi tập viết.
Nhớ một lần đi học về, thấy vở tôi chữ viết không đều, ngoại bắt tôi viết lại ba lần sau khi đã ngửa bàn tay phải lãnh đủ 3 roi đũa cả.
Nghĩ đến lũ trẻ bây giờ mà buồn: bút đủ loại đắt tiền, toàn đồ ngoại. Vậy mà càng lớn, chữ càng xấu.
Truyện khắc họa kỷ niệm học trò qua nét chữ.
Truyện khắc họa kỷ niệm học trò qua nét chữ.

Thư gửi thầy giáo

Kính gửi thầy thân mến!
Cho đến thời điểm này, em mới dám viết thư này để gửi đến thầy. Không phải vì em quá bận cũng không phải vì em lười, mà là vì em cần thời gian để tự tìm con đường riêng của mình.
Như thầy đã biết, em đã phải đối mặt với nhiều khó khăn trong kỳ thi tốt nghiệp phổ thông hoặc nói cách khác là em suýt trượt. Nhưng không sao, suýt trượt không có nghĩa là trượt và em biết rằng phần lớn sự thành công đó là nhờ sự hướng dẫn tận tâm của thầy. Em sẽ mãi nhớ điều đó.
Tuy nhiên, khi đến kỳ thi đại học, em đã thất bại. Đó là một kết quả tất yếu, một sự thật không thể thay đổi sau những thời gian em dành cho bóng đá, trò chơi điện tử và những đêm dạo phố. Trước kỳ thi, em đã không tin mình sẽ đậu và sau kỳ thi, niềm tin đó càng chắc chắn hơn.
Thầy ơi!
Đột nhiên vào một buổi sáng, em, một chàng trai mười bảy tuổi, sau khi rửa mặt và đánh răng, không biết nên làm gì nữa. Em không có công việc, không đi học và không còn tiền để đi chơi. Nếu xét theo quan điểm thông thường, em nên lo lắng. Và thầy hãy yên tâm, vì dù có khó khăn đến đâu thì em vẫn cố gắng vượt qua mọi khó khăn và thử thách trên con đường trưởng thành của mình.
Và thầy ơi, vậy hạnh phúc là gì, em đã tìm ra câu trả lời. Sau một tuần không có công việc, em đã phát hiện ra rằng mình có khả năng trở thành một công dân tốt, một người đàn ông tuyệt vời mà không cần phải đọc nhiều sách, không cần phải tu dưỡng gì cả. Đọc đến đây, có lẽ thầy sẽ hỏi ngay: liệu em có định trở thành một người phi pháp, một người lừa đảo hay buôn lậu không? Không bao giờ, thưa thầy, vì một điều mà thầy đã dạy em là, dù có xảy ra chuyện gì, em vẫn phải sống làm người lương thiện.
Cách để thành công vô cùng dễ dàng. Nó đơn giản là chọn đúng loại sữa, tã lót hoặc sữa tắm. Vào lúc cần, chỉ cần chọn đúng loại thuốc bổ hoặc bột. Nếu lựa chọn đúng, em có thể trở thành một cầu thủ bóng đá xuất sắc như Maradona hoặc ít nhất cũng như Công Minh.
Ôi thầy ơi, nhờ ti vi, em đã phát hiện ra rằng thành công thật sự rất đơn giản. Em mới hiểu rằng một loại xà bông tắm có thể quyến rũ hơn cả giáo sư và một ly bia cũng có thể kết nối bạn với những người ở toàn thế giới.
Thưa thầy, những gì thầy đã dạy thuở ấy, những lời khuyên quý báu đó đã trở thành phần không thể thiếu trong cuộc sống của chúng em. Chúng em, những người học trò của thầy, đã ghi nhớ chặt trong tâm hồn những bài học về cuộc sống mà thầy đã truyền đạt. Kỷ niệm về thầy trên bục giảng, mái tóc bạc pha màu sương, chiếc cặp sách cũ và nụ cười trên gương mặt tráng lệnh của thầy. Tất cả đã đi cùng chúng em suốt những năm tháng cuối cùng của thời kỳ học trò.
Bụi phấn rơi từ bảng đen, từng trang giấy trắng và những lời giảng dạy của thầy đã đi sâu vào tâm hồn chúng em. Khi đó, chúng em chưa hiểu rằng để trở thành con người, chúng em cần phải có ước mơ, dù nó có giản dị, nhỏ bé hay lớn lao và vĩ đại. Bảng đen, giấy trắng và lời dạy của thầy đã dẫn chúng em đến với những ước mơ đầu đời.
Cuộc đời này vẫn luôn là một bài toán khó mà chỉ sau nhiều năm tháng, chúng em mới nhận ra rằng không có lời giải nào tốt hơn ngoài “trải nghiệm”. Thầy đã dạy rằng để bước vào cuộc đời, bọn em cần đôi mắt sáng và một trái tim biết yêu thương để đối xử tốt với mọi người và tránh xa những ý định xấu xa, những âm mưu của những người xấu.
Thuở ấy, chúng em chưa biết “tha thứ” là một động từ đẹp sau chỉ sau “yêu”. Thầy đã dạy rằng đừng bao giờ quay lưng với những người đã thừa nhận lỗi, đừng mang nỗi oan trái đến với những người đã nhận lỗi và đừng nói dối hay tổn thương những người đã quay trở lại. Thầy đã dạy chúng em rằng trái tim không biết tha thứ là một trái tim đã chết và con người không biết tha thứ vẫn chỉ là một tượng gỗ đá.
Lúc còn thơ bé, chúng em chưa biết cuộc đời luôn có những vòng quanh, những khúc gập và những quãng đường uốn lượn. Chúng em chỉ biết rằng, nếu cuộc đời là một đường thẳng, nó sẽ trở nên vô nghĩa.
Thầy đã dạy chúng em rằng cần biết đối mặt với thất bại, không dừng lại trước khó khăn và không bao giờ từ bỏ khi còn nhiều thách thức phía trước. Thầy ơi, những lời thầy dạy đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của chúng em.

Thầy ơi, bây giờ mùa hoa lau trắng

Đã 10 năm rồi em không gặp lại Thầy, cũng chừng ấy thời gian em vẫn hằng mơ một ngày em được trở lại thời thơ bé với bao kỷ niệm lưu luyến với thầy cô và bè bạn. Chiều nay em đi qua khúc sông gặp bạt ngàn hoa lau trắng, những bông lau trắng bời bời như nỗi nhớ của em về Thầy...
Bài học đầu tiên em học ở Thầy là bài giảng về lịch sử về Đinh Tiên Hoàng - vị vua tài giỏi đã dẹp loạn 12 sứ quân, đặt nền móng xây dựng độc lập tự chủ của đất nước.
Thầy đã kể rất sinh động việc thời nhỏ, Đinh Bộ Lĩnh cùng các bạn chăn trâu lấy bông lau làm cờ bày trận đánh nhau với trẻ con thôn khác, đánh đâu thắng đó, tất cả đều hàng phục tôn làm 'chủ tướng', chéo tay làm kiệu khiêng và cầm hoa lau đi hai bên để rước như vua.
Hình ảnh những cành lau trắng đã được Thầy minh họa rất xúc động và trở thành dấu ấn không bao giờ phai nhạt trong em và nhiều lứa học trò chúng em ngày ấy. Thầy đã giảng cho chúng em biết bao bài học về lịch sử, về tình yêu đất nước và tinh thần kiên cường bất khuất của dân tộc... nhưng có một điều, Thầy chưa bao giờ kể về mình, về cuộc đời quân ngũ của Thầy.
Thầy là thương binh, Thầy trở về từ chiến trường và đã để lại nơi ấy một cánh tay. Em nhớ những dòng chữ bằng phấn trắng Thầy viết lên bảng bằng tay trái xiên xiên, chợt thấy cay cay sống mũi...
Hồi đó, món quà mà em và các bạn trong nhóm học sinh giỏi Văn đã tặng Thầy nhân ngày 20-11 là một bó hoa lau trắng. Thầy đã xúc động đến lặng người. Thầy cẩn thận cắm 'bó hoa đặc biệt' ấy của chúng em vào một bình hoa được làm bằng gốc tre ngà ở phòng làm việc của Thầy. Rồi Thầy quay lại nói với chúng em giọng xúc động: hoa lau trắng nhắc Thầy nhớ mẹ, nhớ những người đồng đội cũ. Thầy kể, chữ đầu tiên hồi đó Thầy học là chữ 0.
Để thầy dễ nhớ, mẹ Thầy nói nếu khi con nhìn thấy nắng xuyên qua mái nhà của mình, thấy những chấm tròn, đó là chữ 0. Nhà Thầy hồi đó lợp bằng tranh mây. Những gánh tranh mây mà cha Thầy đã lặn lội mang về từ trong rừng sâu, kiên nhẫn gánh đến mấy tháng trời mới đủ làm mái nhà.
Người thầy đầu tiên trong cuộc đời Thầy chính là mẹ Thầy. Những con số đầu tiên Thầy biết cũng từ mẹ. Học đếm từ số 1 đến số 10, rồi cả phép cộng, trừ, nhân, chia cũng bằng những củ khoai, những phần quà của mẹ mỗi buổi chợ chiều cho chị và mấy đứa em.
Bài học làm người mẹ cũng dạy Thầy bằng những câu ca dao 'Lá lành đùm lá rách', 'Ăn xem nồi ngồi xem hướng', 'Học ăn học nói học gói học mở',... Chỉ đơn giản là những lời dạy thường ngày, không có cuốn giáo án nào ngoài cuốn giáo án trái tim, tấm lòng yêu thương con hết mực... Câu chuyện kể của Thầy cũng là một bài học Thầy muốn dạy lại cho em, về tình yêu và lòng nhân ái. Có lẽ em nhớ và kính trọng Thầy hơn bởi những điều thật giản dị như thế.
Trong giấc mơ ngập trắng hoa lau, em thấy tuổi thơ mình trở về bình yên, trong trẻo. Em nhớ Thầy nói là mỗi loài hoa đều có một hồn cốt riêng, đều có những giá trị mà chưa có ai viết hết, nói hết.
Giờ đây đứng trước triền sông bạt ngàn hoa lau trắng - loài hoa giản dị đã trở thành ký ức thiêng liêng trong em khi nhớ về Thầy, về bài học đầu tiên của Thầy. Trong trái tim em, hình ảnh của Thầy giống như một ngọn núi với những tán cây đủ chở che cho em suốt mùa nắng gắt, cũng là nơi bình yên em muốn trở về mỗi khi lòng mệt nhoài nơi đất khách.
Mùa đông đã về hun hút gió. Ngoài triền sông hoa lau trắng lại bời bời trong gió. 'Cây lau có một sức sống bền bỉ và diệu kỳ, dù gió mưa có quất bao nhiêu thì hoa vẫn nở đúng mùa và vẫn trắng đến chênh chao. Con người cần phải kiên trì hơn loài hoa lau ấy...'
- Thầy đã dạy em như thế. Đến bây giờ em vẫn luôn mang theo bên mình hình ảnh của một màu hoa - trắng tinh khiết như những tình cảm mến thương của những cô cậu học trò dành tặng thầy cô giáo…
Tác phẩm gợi nhớ mùa hoa, tình thầy trò sâu.
Tác phẩm gợi nhớ mùa hoa, tình thầy trò sâu.

Ân tình lắng đọng

Người ta nói mùa thu là mùa của tình yêu, là mùa tựu trường, là mùa mà các bạn trẻ bắt đầu viết tiếp nên những ước mơ trên con đường với những hành trang bước vào đời. Quả thực, có quá nhiều lý do để mỗi chúng ta đón chờ thu về. Đó là niềm vui khi đón cái se lạnh của đất trời, ngửi thấy mùi hương hoa sữa thoang thoảng phả vào trong gió. Ấy vậy mà tôi lại thích mùa hè hơn mùa thu. Tôi yêu cái nóng hè với những tiếng ve kêu râm ran, rồi yêu mùa hè khi nhìn những cánh hoa phượng nở đỏ tươi cả một góc sân trường, yêu mùa hè vì nó là quãng thời gian tươi đẹp cùng chúng bạn. Và hơn tất cả... mùa hè làm tôi nhớ đến thầy.
Thầy tôi khi ấy đã ngoài 50 nhưng trông thầy có vẻ đứng tuổi hơn với con số ấy. Cũng như những người thầy khác, thầy luôn ăn vận rất giản dị, chỉ là chiếc áo sơ mi màu xanh với chiếc quần đen đã theo thầy cùng năm tháng trên bục giảng. Mái tóc thầy đã điểm bạc, cái màu mà bọn học sinh chúng tôi rất thích. Lũ con gái từng nói với thầy rằng chúng thích màu tóc thầy vì màu tóc thầy giống với màu bụi phấn. Chỉ vậy thôi mà thầy cũng mỉm cười, đó cũng là nụ cười hạnh phúc, nụ cười đẹp nhất mà tôi từng thấy trong đời.
Nhưng điều mà tôi nhớ mãi không quên chính là đôi mắt của thầy. Đôi mắt thầy sáng, nhìn vào đó, tôi cảm nhận được đó là một con người đã phải trải qua nhiều sương gió của của cuộc đời. Nhưng đôi mắt ấy lại luôn nhìn chúng tôi đầy trìu mến đầy yêu thương, cái nhìn ấm áp và luôn tạo nên một niềm tin lớn với người đối diện.
Buổi đầu bước chân vào lớp 1, ngày đầu tiên đến lớp mọi thứ vẫn còn quá xa lạ với một thằng bé như tôi khi ngày hôm qua vẫn còn mè nheo mẹ mua cho chiếc ô tô điều khiển chạy bin như mấy đứa trẻ trong xóm. Quả thật khi ta rời khỏi ngôi nhà thân yêu để bước ra cái thế giới xung quanh, ta mới cảm thấy mình thật nhỏ bé biết bao. Tôi còn nhớ như in cái lúc phải xa vòng tay mẹ để bước vào lớp học.
- Nam, vào lớp cùng các bạn đi con. Con nhìn các bạn kìa, có ai cứ bám lấy mẹ thế này không? - Mẹ nói.
- Không. Con không muốn đi học đâu. Mẹ cho con về! - Tôi hét lên như thể quên đi vị trí một người con lúc này với mẹ. Cứ thế, tôi mặc kệ những cái nhìn lạ lẫm khó hiểu của các bạn trong lớp và cái nhìn giận dữ từ mẹ, tôi cứ đinh ninh rằng cứ thế này mẹ sẽ bỏ cuộc và đưa tôi về nhà. Tôi cứ hét lên ”Con muốn về”, tay chân vùng vằng ngồi bệt xuống đất để làm mẹ khó xử. Và đúng lúc đó, một người đàn ông đã trạc tuổi bước đến, ngồi xuống cạnh tôi ôn tồn nói:
- Em là học sinh mới hả? Đứng lên rồi vào lớp với thầy 5 phút thôi. Sau đó nếu em không thích thì em có thể đi về với mẹ. Được không? Tôi nhìn trân trối một hồi xong lại ngước lên nhìn mẹ. Mẹ mỉm cười gập đầu đòng ý. Thầy đỡ tôi đứng dậy và đi vào lớp, cứ thế, tôi khép nép rụt rè đi sau lưng mẹ tiến vào lớp học.
Vào lớp, thầy đưa cho tôi một quyển sách màu vàng rất đẹp, đó là quyển sách Tiếng Việt mà sau này tôi biết. Lật từng trang sách, tôi như bước vào một thế giới khác với cuộc sống nơi đây. Một thế giới tràn ngập sắc màu cổ tích đủ để làm cho tâm trí của một thằng nhóc 6 tuổi vui sướng lạ lùng. Thầy nói sau này tôi sẽ được học đến những điều hay như thế, được chiêm ngưỡng và cảm nhận những cái đẹp của thế giới xung quanh và sẽ được biết những điều kì diệu của cuộc đời. Rồi thầy đưa mắt nhìn ra xa, nhẹ nhàng nói:
- Em có nhìn thấy những cánh chim kia không? Những con chim ấy cũng được sinh ra từ những quả trứng, được chim mẹ ấp ủ chăm sóc ngày đêm, để rồi xa chim mẹ nên giờ đây mới có thể biến thành những cánh chim bay đến những vùng đất mới, những khoảng trời cao rộng. Em cũng vậy, chỉ khi em biết xa vòng tay của mẹ để bước chân ra thế giới, em mới có thể bay cao và xa như những cánh chim kia. Có thể em vẫn chưa hiểu hết những gì thầy vừa nói nhưng thầy tin thời gian sẽ trả lời tất cả, em ạ.
Năm phút ngắn ngủi đã trôi qua. Thầy hỏi: ”Thế nào, giờ Nam còn muốn về với mẹ không?”. Tôi không trả lời, chỉ biết cúi gằm mặt xuống ngượng nghịu như thể mình vừa làm điều gì có lỗi với mẹ. Thầy mỉm cười, mẹ cũng vậy, có lẽ họ đã hiểu rằng tôi muốn ở lại đây, ở lại lớp học này biết chừng nào để được thầy mang đến cho tôi biết bao điều kì diệu kia, những điều mà ngôi nhà nhỏ bé của tôi không bao giờ có thể cho tôi biết.
Đó là buổi đầu tiên đến lớp mà tôi không bao giờ quên hay chính xác hơn là tôi không thể nào quên được cái ngày ấy, cái ngày mà Thượng Đế đã mang đến cho tôi một người thầy, người cha đã dìu dắt cho tôi những bước đi đầu tiên khi bước vào đời.
Thời gian cứ thế trôi qua, đúng như những gì tôi mong đợi, thầy dạy tôi cho tôi biết bao điều mới lạ. Làm sao tôi có thể quên những buổi sinh hoạt thầy hát cho cả lớp nghe, giọng thầy ấm áp đầy ắp những yêu thương. Rồi khi thầy đứng ra phân giải mấy đứa trong lớp đánh nhau, lúc đó thầy khác hẳn, sự nghiêm nghị và dứt khoát của thầy làm cho những mâu thuẫn bỗng chốc trở thành bài học quý báu về đối nhân xử thế trong đời.
Nhưng với tôi, thầy đẹp nhất khi giảng bài, với hình ảnh của một người chèo đò cần mẫn, thầy mang đến cho chúng tôi con thuyền chở đầy những tri thức mới lạ. Ôi! Cái dáng người cao cao, một tay cầm quyển sách, một tay cầm phấn viết từng chữ từng chữ ngay ngắn thẳng hàng trên bảng sao mà giản dị và thiêng liêng đến thế. Những tháng ngày tươi đẹp ấy cứ thế trôi đi trong đôi mắt trong veo của cậu học trò nhỏ.
Nhưng tôi chỉ được học thầy đến hết lớp 3, sau đó, vì lý do gia đình nên gia đình tôi phải chuyển về một huyện nhỏ ở Hà Nội. Tôi buồn và nhớ lắm những giờ giảng của thầy, ánh mắt và lời khen khi tôi đạt được thành tích cao trong học tập. Giờ đây, tôi đã trở thành một sinh viên năm thứ nhất của trường Đại học sư phạm Hà Nội. Tôi lớn và trưởng thành hơn rất nhiều.
Và hôm nay, tôi muốn quay trở về thăm lại trường cũ, trở về với cái nơi mà tôi bắt dầu những bước đi đầu tiên. Bắt xe về Thái Bình, tôi liền chạy thẳng tới ngôi trường cũ. Niềm vui sướng rộn ràng của đứa con trở về chưa thành thì tôi nhận được một cái tin như sét đánh ngang tai... thầy đã mất.
Thầy mất đã được một tháng vì căn bệnh ung thư hiểm nghèo. Trời đất như sụp đổ dưới chân, tôi khuỵu xuống. Những giọt nước mắt xót xa và ân hận từ từ lăn trên gò má. Tôi hận chính bản thân mình tại sao suốt ngần ấy năm không về thăm thầy lấy một lần, không viết cho thầy một lá thư để rồi giờ đây tất cả đã quá muộn màng, những kỉ niệm đẹp của tình thầy trò đã trôi vào dĩ vãng, thầy đã trở về với cát bụi. Con đã về rồi thầy ơi, ngôi trường xưa vẫn thế, vẫn lớp học kia, vẫn bộ bàn ghế ấy nhưng thầy đâu rồi? Bỗng một cơn gió thoảng qua, tôi nhớ lại lời thầy nói:- Mỗi khi em cảm thấy buồn, hãy gửi lòng mình vào gió. Và gió sẽ mang những tâm sự của em đi xa.
Tôi đứng dậy, nhìn thấy cơn gió làm xào xạc lá rụng khắp sân trường, làm tôi cứ ngờ thầy vẫn còn đây. Gió ơi, xin đừng phảng phất nơi này, hãy bay đi thật xa và nếu gió gặp thầy ở phương xa ấy thì hãy cho ta gửi lời ân tình: ”Thầy ơi, con nhớ thầy nhiều lắm”.
Hòa cùng không khí của ngày lễ Nhà giáo Việt Nam sắp đến, Quantrimang xin gửi đến bạn một số mẩu truyện ngắn về thầy cô ý nghĩa. Thông qua những câu chuyện ấy, chúng ta càng thêm trân quý và biết ơn những người lái đò thầm lặng đã cống hiến hết sức để dạy dỗ cho thế hệ trẻ, thế hệ tương lai của đất nước.

2Truyện ngắn 20/11 hài hước, vui tươi

Thầy giáo pro

Thầy giáo bước vào lớp. Quần áo xộc xệch. Mặt hằm hằm. Cả lớp lo lắng. Vào cửa lớp, thầy rút chiếc dép phải ném bay vù xuống góc trái cuối lớp.
Cả lớp sợ. Thầy rút tiếp chiếc dép trái ra ném. Dép bay vèo xuống góc phải của lớp.
Cả lớp run. Tiến lại gần bảng, thầy hỏi:
- Thế nào? Các cô, các cậu có sợ không, hả?
- Cả lớp đồng thanh: Thưa thầy... sợ, sợ lắm ạ!
- Thế vẫn chưa sợ bằng đại chiến thế giới lần thứ hai. Các em lấy bút, vở ra học bài mới: “Đại chiến Thế Giới lần thứ 2”.
Truyện kể thầy giáo tận tâm, dạy học sáng tạo.
Truyện kể thầy giáo tận tâm, dạy học sáng tạo.

Đến thầy cũng phải điên

Thầy: Em hãy cho thầy biết, Mặt Trăng và Mặt Trời hành tinh nào xa hơn?
Trò: Mặt trời xa hơn ạ
Thầy: Vì sao?
Trò: Vì sao của Khởi My ạ
Thầy: Không, Tại sao?
Trò: Tại sao của Ưng Hoàng Phúc ạ!
Thầy: Ý thầy là Why đó!
Trò: Why? À! Why của DBSK
Thầy: Trời ơi, tôi hát điên mất thôi

Giáo viên đau đầu với bài văn dự đoán tương lai của học trò

Trong phòng thi
- Đề bài văn của các em hôm nay là 'Em hãy tả hay viết về khả năng đặc biệt của em mà em cho là tuyệt nhất'.
Các học sinh cắm cúi làm bài, sau 5 phút, Tèo lên nộp bài với nội dung: 'Em có khả năng dự đoán tương lai đó là kì thi này sẽ trượt'.
- Bài của em chỉ có vậy thôi sao?
- Vâng ạ
Sáng hôm sau, cô giáo lên phòng thầy hiệu trưởng, rồi cô hỏi:
- Thầy đã xem bài làm của học trò Tèo chưa ạ?
Thầy hiệu trưởng đáp:
- Tôi đã xem rồi nhưng không biết cho điểm thế nào, nếu như cho em ấy trượt thì bài văn của em ấy đúng, mà bài văn đúng thì phải cho em ấy đỗ, mà cho đỗ thì bài văn của em ấy sai, thật không biết xử lí thế nào.
Truyện hài hước phản ánh tình huống bất ngờ của giáo viên.
Truyện hài hước phản ánh tình huống bất ngờ của giáo viên.

Cách vào đề bá đạo của thầy giáo

Đầu giờ toán, thầy giáo ra một câu đố dành cho cả lớp.
Thầy giáo: Thầy hỏi các em: “Ăn cắp nhạc thì gọi là gì?”.
Học sinh: Thưa thầy là đạo nhạc ạ!
Thầy giáo: Thế ăn cắp ý tưởng là gì?
Học sinh: Là đạo ý tưởng ạ!
Thầy giáo: Ăn cắp thơ gọi là gì?
Học sinh: Là đạo thơ ạ!
Thầy giáo: Vậy còn ăn cắp răng là gì?
Học sinh ngơ ngác nhìn nhau...
Thầy giáo: Các em mở sách, hôm nay chúng ta sẽ học ... “đạo hàm”.

Bài văn tủ

Cô giáo cho học sinh tả về con vật mình yêu thích nhất. Cu Bin 7 tuổi về bắt một con rận nghiên cứu và tả rất chi tiết, tất nhiên là cô giáo không hài lòng và bắt cậu làm lại bài văn là hãy tả con chó nhà em.
Cu Bin làm bài văn như sau: “Nhà em có một con chó, con chó có nhiều lông, đã nhiều lông thì ắt phải có rận, sau đây em xin tả con rận: ...”, rồi cậu lại bắt đầu tả con rận.
Cô giáo đọc bài văn, rất bực mình, liền bắt cu Bin làm lại lần nữa, lần này là tả con cá.
Hôm sau cu Bin nộp bài như sau: “Nhà em có một con cá, con cá sống dưới nước nên nó có nhiều vảy. Nếu nó sống trên cạn chắc hẳn nó sẽ có nhiều lông, đã nhiều lông thì phải có rận, sau đây em xin tả con rận:....”.
Tác phẩm miêu tả học trò tự hào khoe bài văn hay.
Tác phẩm miêu tả học trò tự hào khoe bài văn hay.

Ngắm biển

Trong giờ địa lý, thấy Tí ngồi không chú ý bài.
- Cô giáo: Tí! Hãy cho cô biết biển là gì?
- Tí (giật mình): Thưa cô! “Biển” là bài thơ của Xuân Diệu ạ!
- Cô giáo: “Nín lặng”

3Truyện ngắn 20/11 cực ngắn để viết báo tường, thiệp

Người Thầy đặc biệt

Lớp 5 của chúng tôi đón thầy Tân, một người thầy với phong cách giản dị và lòng yêu nghề vô bờ. Mỗi giờ học, thầy kể chuyện cuộc sống, những điều nhỏ nhặt nhưng lại chứa đầy bài học quý giá. Có lần tôi làm sai phép toán, thầy nhẹ nhàng sửa và khuyến khích, “Lỗi nhỏ để thành công lớn.” Từ đó, tôi tự tin hơn, không ngại khó. Thầy không chỉ dạy chữ mà còn gieo hạt mầm dũng cảm, cho chúng tôi hành trang vững bước vào đời.

Lá thư cho Cô

Ngày 20/11 năm ấy, tôi viết một lá thư cho cô Thanh, người đã kiên nhẫn dạy tôi tập đọc từ những ngày đầu lớp 1. Cô luôn mỉm cười dù tôi đọc sai và nhắc lại hàng chục lần. Đọc lá thư, cô rưng rưng, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng. Tôi biết rằng cô chính là người gieo vào tôi niềm đam mê đọc sách, mở ra cánh cửa tri thức rộng lớn. Đến giờ, tôi vẫn giữ lá thư ấy, như một lời nhắc nhở về sự biết ơn.
Truyện thể hiện lòng biết ơn và cảm xúc học trò.
Truyện thể hiện lòng biết ơn và cảm xúc học trò.

Bài giảng cuối cùng

Thầy Nam là giáo viên dạy sử, nhưng lần nào thầy cũng kể những câu chuyện cuộc sống của chính thầy thời chiến. Những câu chuyện ấy khơi gợi cho chúng tôi lòng tự hào và ý thức trách nhiệm với quê hương. Ngày chia tay, thầy nói: “Lịch sử không chỉ là môn học, nó là cuộc sống của mỗi người.” Giờ đây, chúng tôi vẫn nhớ mãi bài học cuối cùng ấy, như một lời dặn dò đầy yêu thương.

Cô chủ nhiệm thầm lặng

Cô Lan - giáo viên chủ nhiệm, là người luôn âm thầm lo lắng cho từng đứa học trò. Có lần tôi thấy cô ở lại trường đến tối muộn chỉ để viết lại từng bản danh sách dự thi cho lớp. Mỗi học sinh đều được cô quan tâm, dành thời gian giúp đỡ. Nhờ cô, lớp chúng tôi luôn đoàn kết và đạt nhiều thành tích tốt. Dù có đi xa, ai cũng nhớ đến hình ảnh cô với nụ cười ân cần ấy.
Tác phẩm ca ngợi cô giáo âm thầm, tận tụy dạy dỗ.
Tác phẩm ca ngợi cô giáo âm thầm, tận tụy dạy dỗ.

Người Thầy giúp tôi đổi đời

Tôi là học sinh kém môn Toán, luôn sợ mỗi khi đến tiết của thầy Hùng. Nhưng thầy không trách mắng, mà kiên nhẫn giảng bài từng bước một. Có lần thầy nói: “Chỉ cần em cố gắng, không có gì là không thể.” Câu nói ấy đã thay đổi cuộc đời tôi. Từ một học sinh yếu, tôi dần cải thiện điểm số và tự tin hơn rất nhiều. Thầy Hùng không chỉ là một người thầy, mà còn là người đã tiếp thêm nghị lực sống cho tôi.
Truyện ngắn 20/11 khép lại để lại dư vị ấm áp, gợi nhắc lòng biết ơn sâu sắc với thầy cô. Từng chi tiết nhỏ, lời nói giản dị nhưng chan chứa tình cảm, khiến người đọc cảm nhận rõ giá trị của tình thầy trò và những kỷ niệm đáng trân trọng, khó quên.
Có thể bạn quan tâm:
  • 20+ câu ca dao, tục ngữ, thành ngữ về thầy cô nhân ngày 20/11
  • 72 câu nói, danh ngôn về thầy cô cực hay, ý nghĩa và sâu sắc
  • 12 địa điểm du lịch thú vị nhân ngày Nhà giáo Việt Nam tại TPHCM

Chọn mua nước yến chất lượng các loại tại Bách hóa XANH:

Bách hóa XANH
Quỳnh Nhi
. 7 giờ trước
Tuyển tập 45+ truyện ngắn 20/11 hay, cảm động về thầy cô
Bài viết này có hữu ích với bạn không
Hữu ích
Không hữu ích
Từ khoá:ngày lễmẹo vặt cuộc sống
THAM KHẢO THÊM
100+ Status 20/11 hay, ngắn gọn, hài hước và ý nghĩa nhất
100+ Status 20/11 hay, ngắn gọn, hài hước và ý nghĩa nhất
20+ Ý tưởng trang trí lớp học 20/11 đơn giản, đẹp và ấn tượng
20+ Ý tưởng trang trí lớp học 20/11 đơn giản, đẹp và ấn tượng
Tuyển tập 20+ mẫu bài phát biểu 20/11 hay và cảm động nhất
Tuyển tập 20+ mẫu bài phát biểu 20/11 hay và cảm động nhất
30+ Ý tưởng trang trí cổng trại 20/11 đẹp, sáng tạo, dễ đoạt giải
30+ Ý tưởng trang trí cổng trại 20/11 đẹp, sáng tạo, dễ đoạt giải
Kịch bản chương trình 20/11 hay, chi tiết và ý nghĩa nhất
Kịch bản chương trình 20/11 hay, chi tiết và ý nghĩa nhất
15+ gợi ý quà 20/11 cho thầy cô về hưu ý nghĩa và thiết thực
15+ gợi ý quà 20/11 cho thầy cô về hưu ý nghĩa và thiết thực
Lịch nghỉ Tết Nguyên đán 2026 - Chi tiết cho công chức, người lao động
Lịch nghỉ Tết Nguyên đán 2026 - Chi tiết cho công chức, người lao động
1 tháng 11 là ngày gì? Ý nghĩa và phong tục của ngày lễ Các Thánh
1 tháng 11 là ngày gì? Ý nghĩa và phong tục của ngày lễ Các Thánh
NƯỚC TRÀ GIẢM 50%

Khuyến Mãi

Xem thêm
Bật nắp BLANC - Mở quà săn ngay 32 chỉ vàng cùng Bách hóa XANH
  • Bật nắp BLANC - Mở quà săn ngay 32 chỉ vàng cùng Bách hóa XANH
  • Từ 10/10 - 31/10/2025, Mua cá nục - Trúng IPhone 17 tại Bách hóa XANH
  • Tích điểm X2, X4 qua app Bách hóa XANH khi mua sản phẩm từ Unilever
  • Mua Monster cơ hội trúng Ghế Gaming cực chất tại Bách hóa XANH
SỮA THÙNG GIÁ TỐT
GẠO SẠCH GIÁ TỐT
NƯỚC TRÀ GIẢM 50%
Tải app Bách hoá XANH để mua sắm và tận hưởng nhiều ưu đãi
qr

Xem thêm

KHUYẾN MÃI

Bán hàng 7:00 - 21:30
1900 1908
Khiếu nại 7:30 - 21:00
1800 1067
(Miễn phí)
Cam kết:
15.000 sản phẩm
Giao 2h
633k theo dõi
77k theo dõi
logo instagramBách hoá XANH
logo instagram272k theo dõi
logo instagramBách hoá XANH
Chung nhan Tin Nhiem Mang
  • Tải app Bách hoá XANH
  • Mua nhanh, mua dễ
Google PlayApp Store
Website cùng tập đoàn
logo mwglogo tgddlogo dmxlogo topzonelogo ankhanglogo avakidslogo erabluelogo tdmx
© 2018. Công Ty Cổ Phần Thương Mại Bách Hoá Xanh. GPDKKD: 0310471746 do sở KH & ĐT TP.HCM cấp ngày 23/11/2010. Giấy phép thiết lập mạng xã hội trên mạng (Số 20/GP-BTTTT) do Bộ Thông Tin Và Truyền Thông cấp ngày 11/01/2021. Trụ sở chính: 128 Trần Quang Khải, P.Tân Định, Quận.1, TP.HCM. Địa chỉ liên hệ: Toà nhà MWG, Lô T2-1.2, Đường D1, Khu Công Nghệ Cao, P. Tân Phú, TP.Thủ Đức, TP.HCM. Email:lienhe@bachhoaxanh.com SĐT: 028.38125960 Chịu trách nhiệm nội dung: Trịnh Quang Dzuy. Xem chính sách sử dụng web